Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

MỤC TỬ GIÊSU

Giê-su Con Chúa chí cao
Giáng sinh nhập thể vì yêu nhân loài
Chạnh lòng thương xót muôn người
Ba năm rong ruổi bước đời trần gian
Giê-su Mục Tử Nhân Lành
Tìm chiên xấu cải hóa thành chiên ngoan
Giê-su chấp nhận chết oan
Để chiên được sống bình an, dồi dào
Thánh Tâm tuôn chảy máu đào
Rửa con sạch trắng biết bao tội đời
Cầu xin Con Đức Chúa Trời
Giúp con biết sống trọn đời chứng nhân

TRẦM THIÊN THU
Chúa Nhật IV PS – 2014

CHỮ TU

Đi tu đâu phải đi tù
Đi tu để giống Giê-su mọi điều
Thế nhưng có kẻ vẫn liều
Tu lâu rồi lại hóa kiêu khác thường
Vẫn còn chiên lạc xa đường
Chỉ gần chiên mập, vô cùng béo ngon
Chiên gầy, chiên ghẻ héo hon
Sao không tìm kiếm, không gần gũi chiên?
Đâu rồi phục vụ nhiệt tâm [1]
Đâu rồi khiêm hạ, nỗi niềm ngày xưa?
Đi tu để giống Giê-su
Thế mà sao lại giống như nịnh thần [2]
Chủ chiên phải chết vì chiên
Để chiên được sống an tâm, dồi dào [3]
Biết chạnh lòng, biết thương yêu
Nếu như “kẻ lạ,” chiên đâu nghe lời [4]
Gương Kolbe thật tuyệt vời [5]
Cassaigne Giám mục quên đời vì chiên [6]
Linh mục Bửu Diệp quên thân [7]
Chủ chiên “chính hiệu”vì chiên liều mình
Cuộc đời lớn nhất chữ tình
Ai dám liều mình, tình lớn nhất thôi [8]
Chiên đau, chiên khổ khắp nơi
Xin đừng “hút máu,” chiên chơi vơi buồn!
Chủ chiên đừng hóa thợ chiên
Kẻ chăn thuê chẳng dám quên đời mình
Giê-su Mục Tử Nhân Lành
Mong chiên, mong chủ đều thành thánh nhân
Thầy ơi, tha thứ chúng con
Từ nay xin hứa quyết tâm NÊN NGƯỜI

TRẦM THIÊN THU

[1] Mt 20:28 – Phục vụ chứ không hưởng thụ.
[2] Dịp tấn phong 19 hồng y hồi tháng 2-2014, ĐGH Phanxicô đã nói: “Chư huynh là các tôi tớ chứ không là những nịnh thần.” (servants, not courtiers)
[3] Ga 10:10.
[4] Ga 10:5.
[5] Thánh Lm Maximilian M. Kolbe (OFM, 1894–1941) chết thay người bạn tù.
[6] Gm Jean Cassaigne (Pháp, 1895-1973) chết với các bệnh nhân phong Di Linh.
[7] Lm P.X. Trương Bửu Diệp (Việt Nam, 1897-1946) chết thay đoàn chiên.
[8] Ga 15:13.

Xưa nay người ta thường đề cập nỗi khổ của mục tử nhưng ít (hoặc không) chú ý tới nỗi khổ của chiên, nhất là những đàn chiên vất vưởng, những con chiên đau khổ vì bị bỏ rơi, bị hành hạ, bị áp bức,… phải chịu đựng vì thấp cổ bé miệng, kêu không thấu, mà có kêu cũng chẳng ai thèm nghe. Thảo nào người ta nói: “Buôn có bạn, bán có phường.” Sự thật nào cũng phũ phàng lắm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment