Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

MÀU KHỔ ĐAU

Chúa Giê-su là Thiên Vương Đệ Nhất
Chúa các chúa cũng là Vua các vua
Thế nhưng Ngài lại hạ mình, hiền hòa
Vì yêu thương các thần dân hết mực

Ngài là Vua-đa-không, hoàn toàn khác
Trái ngược với các vua chúa trần gian
KHÔNG đăng quang, và cũng KHÔNG ngai vàng
KHÔNG vương miện, và cũng KHÔNG vương trượng

KHÔNG long bào, KHÔNG tiền hô hậu ủng
KHÔNG quần thần, dinh thự hoặc văn phòng
KHÔNG nghi lễ, thiết triều, hoàn toàn KHÔNG
Chỉ một điều duy nhất: yêu thương sống

Thuở làm người, Ngài SINH nơi hang động
SỐNG ngoài đường, rồi CHẾT trên đồi hoang
Với con người, như vậy là cùng đường
Nhưng với Chúa, cái KHÔN chỉ là DẠI

Nước Thiên Chúa không ở đây đâu đấy [1]
Nhưng Ngài lại có đầy đủ quyền cao
Vì Ngài đã được chính Chúa Cha trao
Quyền xét xử theo công minh chính trực [2]

Nơi Gia-liêm, vang bao lời cung chúc
Những cành lá xanh biếc thắm yêu thương
Hô-san-na là điệp khúc ca vang
Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến!

Cuộc nghinh rước tuyệt vời một khởi điểm
Vinh dự này bắt đầu chuyến khở đau
Thánh Ý Chúa đẹp hơn khúc ca dao
Là Điệp Khúc Khổ Đau dài vô tận

Sống ở đời mấy ai không lận đận
Chính vị đắng lại thú vị biết bao
Vì vì đắng có dư vị ngọt ngào
Lá vẫn xanh tới thiên thu vạn đại

Lạy Thiên Chúa, xin cho con biết dại
Để con được nếm vị đắng khôn ngoan
Con không xin cho đời con an nhàn
Chỉ mong Ngài luôn bên con sánh bước

Xin cho con nên cành lá xanh biếc
Thắm ân tình của Lòng Chúa Xót Thương
Đường Thập Giá là Chính Lộ muôn phương
Giê-su ơi, Ngài với con cùng vác

TRẦM THIÊN THU
Lễ Lá – 2016
[1] Ga 18:36. [2] Ga 5:22.

NÓI PHÉT

Lạy Thầy Giê-su đau khổ
Thầy bảo con đừng thương Thầy [1]
Con nghe rất trái tai
Nhưng, Thầy ơi, con chưa bao giờ yêu Thầy thật!

Con leo lẻo bảo con yêu Thầy nhất
Dù phải chết con vẫn yêu [2]
Ai bỏ mặc ai, con quyết không nao
Nhưng rồi con lại chối: “Tôi không biết!” [3]

Con nói xạo, nói láo, nói phét
Vậy mà con vẫn tự đắc, vênh vang
Con luôn ảo tưởng về sự đàng hoàng
Quả là con liều thật!

Thầy ơi, Thầy rất tuyệt
Nhưng con chỉ thấy vậy khi đời con êm trôi
Nếu đời con đau khổ, lạc loài, đơn côi
Thầy ơi, xin phép cho con xét lại!

Con đã lớn khôn, không còn trẻ dại
Lời Thầy hay lắm, nhưng con vẫn đắn đo
Chân bước theo Thầy mà lòng trí lơ ngơ
Mai về đâu và được gì nhỉ?

Con là phàm nhân vương nhiều tội lụy
Con đâu dám sánh với Tổ Phụ xưa [4]
Đau khổ đâu là nhạc, là thơ
Thầy ơi, con chấp nhận con là thằng nói phét

Tại dinh Phi-la-tô, đâu là sự thật?
Tại sao Thầy im lặng khi bị ghét, bị khinh?
Thầy vô tội mà sao Thầy cứ lặng im?
Con không thể nào chịu nổi!

Cơn giận sục sôi khi Thầy bị chê là “kẻ dại”
Con muốn chứng tỏ bản lĩnh mình
Và rồi lưỡi gươm con lóe sáng lung linh [5]
Con nói phét nhưng con làm thật!

Con làm thật nhưng con vẫn nói phét
Con là Cai-pha, Kha-nan, và Phi-la-tô
Biết đúng mà chẳng dám làm gì
Vì khiếp nhược, hèn nhát nên con bỏ chạy!

Con là như thế đấy
Thầy ơi, xin thương xót, thứ tha
Cho con được quyết tâm lại:
MÃI MÃI CON CHỈ YÊU THẦY THÔI! [6]

TRẦM THIÊN THU

[1] Lc 23:28.         [2] Mt 26:33; Mc 14:31.     [3] Mt 26:69-75.
[4] St 22:1-14.     [5] Ga 18:26.                          [6] Ga 21:15-17.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment