Cuối năm tản mạn đôi dòng
Như trải tấm lòng thao thức suy tư
Cuộc đời một khoảng-thực-hư
Giã từ năm cũ, đón chờ tân niên
Cuối năm chợt thấy mình điên
Không cười, chẳng khóc, mình ên âm thầm
Như trải tấm lòng thao thức suy tư
Cuộc đời một khoảng-thực-hư
Giã từ năm cũ, đón chờ tân niên
Cuối năm chợt thấy mình điên
Không cười, chẳng khóc, mình ên âm thầm
Lặng ngồi như điếc, như câm
Giã từ năm cũ, đón Xuân mới về
Cuối năm suy nghĩ bộn bề
Hoa Mai lí lắc nở khoe sắc vàng
Bướm bay, én lượn dọc, ngang
Người người hớn hở vang vang nói, cười
Chợt thương người phải lệ rơi
Xuân về sao chẳng thấy vui, nặng sầu
Còn bao nhiêu kẻ khó nghèo
Có ai chia sẻ niềm đau nỗi đời?
Lạy Ngôi Hai, Đấng làm người
Xin thương xót những mảnh đời lầm than
Giã từ năm cũ, đón Xuân mới về
Cuối năm suy nghĩ bộn bề
Hoa Mai lí lắc nở khoe sắc vàng
Bướm bay, én lượn dọc, ngang
Người người hớn hở vang vang nói, cười
Chợt thương người phải lệ rơi
Xuân về sao chẳng thấy vui, nặng sầu
Còn bao nhiêu kẻ khó nghèo
Có ai chia sẻ niềm đau nỗi đời?
Lạy Ngôi Hai, Đấng làm người
Xin thương xót những mảnh đời lầm than
TRẦM THIÊN THU
“Kính sợ Đức Chúa là bước đầu của khôn ngoan; biết Đấng Chí Thánh mới là hiểu biết thật.” (Cn 9:10)
Cuối năm trăng khuyết vì mòn
Mòn vì ngày tháng không còn tuổi trăng
Tuổi trăng non cũng già khằng
Con người cũng vậy, xuôi dòng thời gian
Thời gian chỉ đến một lần
Qua đi là hết, chẳng tìm thấy đâu
Xuân về thật, chẳng chiêm bao
Người vui hớn hở, kẻ sầu băn khoăn
Trăng tròn rồi khuyết – luân phiên
Trăng non khuyết, trăng già mòn, thế thôi!
Khi trăng khóc, lúc trăng cười
Trăng là phần khoảng cuộc đời nhân gian
Vui buồn gì cũng là ơn
Không nhờ ơn Chúa, đời mòn ích chi?
Mòn vì ngày tháng không còn tuổi trăng
Tuổi trăng non cũng già khằng
Con người cũng vậy, xuôi dòng thời gian
Thời gian chỉ đến một lần
Qua đi là hết, chẳng tìm thấy đâu
Xuân về thật, chẳng chiêm bao
Người vui hớn hở, kẻ sầu băn khoăn
Trăng tròn rồi khuyết – luân phiên
Trăng non khuyết, trăng già mòn, thế thôi!
Khi trăng khóc, lúc trăng cười
Trăng là phần khoảng cuộc đời nhân gian
Vui buồn gì cũng là ơn
Không nhờ ơn Chúa, đời mòn ích chi?
TRẦM THIÊN THU
TRẦM TƯ CUỐI NĂM
Cuối năm
…Và cuối năm
Có nỗi buồn để thi ân hạnh phúc
Ta ngỡ mình bất lực
Liêu trai nụ hôn Dra-cu-la
Ghim sâu vào trái tim thật thà
Cuối năm
…Và cuối năm
Chợt thấy mình là UFO
Bồi hồi góc phố trầm tư
Tại sao có sự dữ
Khiến con người mất tự do?
Cuối năm
…Lại cuối năm
Thèm nghe tiếng bìm bịp
Gọi chiều ký ức
Ta vội nốc cạn chén trầm tư
Say khướt hồn thi ca
Cuối năm
...Và sẽ cuối đời
Vai thơ, vai nhạc vẫn trĩu nặng
Lòng như tĩnh mà lại động
Mãi chưa nối kết được Tình Chúa, tình người!
…Và cuối năm
Có nỗi buồn để thi ân hạnh phúc
Ta ngỡ mình bất lực
Liêu trai nụ hôn Dra-cu-la
Ghim sâu vào trái tim thật thà
Cuối năm
…Và cuối năm
Chợt thấy mình là UFO
Bồi hồi góc phố trầm tư
Tại sao có sự dữ
Khiến con người mất tự do?
Cuối năm
…Lại cuối năm
Thèm nghe tiếng bìm bịp
Gọi chiều ký ức
Ta vội nốc cạn chén trầm tư
Say khướt hồn thi ca
Cuối năm
...Và sẽ cuối đời
Vai thơ, vai nhạc vẫn trĩu nặng
Lòng như tĩnh mà lại động
Mãi chưa nối kết được Tình Chúa, tình người!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment