Thảo nguyên bát ngát thắm xanh một màu
Bao nhiêu kỷ niệm ban đầu
Còn trong ký ức pha màu bâng khuâng
Ngày xưa đậm nét vô thường
Như không như có… mênh mang diệu kỳ…
Tứ thời, bát tiết – đến, đi
Lòng người chộn rộn vân vi thất tình [*]
Trăm năm một kiếp sinh linh
Nhờ ơn Thiên Chúa thương tình chăm nom
Xin dâng Ngài khúc tạ ơn
Dẫu còn vương lắm lỗi lầm sớm khuya
TRẦM THIÊN THU
[*] Hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.
TỰ THÚ
Tôi tiếc mấy đồng lẻ cho người hành khất
Mà lại đi uống café
Tôi hà tiện lời cảm ơn với người giúp đỡ
Mà lại tán gẫu vẩn vơ
Tôi tiếc một nụ cười tha thứ
Mà cả gan chê trách tha nhân
Tôi cứ đòi hỏi hưởng thụ
Mà không muốn cho đi
Tôi luôn luôn khát khao hạnh phúc
Mà không biết đón nhận đau khổ
Tôi chỉ là bụi cát
Mà tưởng mình quan trọng đáng kể
Tôi giẫm phải viên đá cuội
Và chợt nhận ra chính mình!
TRẦM THIÊN THU
TỰ SỰ
Soi bóng mình trong bóng nắng
Tìm bóng mình trong bóng đêm
Dõi lòng mình qua ký ức tưởng chừng êm đềm
Và rượt đuổi bóng mình trong hiện tại
Không sao bắt được nên rượt đuổi mãi
Đường đời mấy nẻo tương lai?
Tôi muốn khám phá bóng mình trong tương lai
Tôi là ai mà mang nỗi niềm trần tục thế?
Tôi là hạt bụi nào mà sao vô duyên quá?
Tâm hồn liêu trai, tháng ngày lưu ly
Tôi đi, bóng đi
Tôi chạy, bóng chạy
Tôi mệt, bóng nghỉ
Nỗi buồn cứ âm thầm đục khoét con tim!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment