Một danh nhân đã nhận định: “Chỉ có những người biết yêu thương thì mới xứng đáng nhận danh hiệu con người.” Một câu nói khá nhẹ nhàng mà lại khiến lòng người “nhức nhối” lắm.
Trong những ngày vừa qua (thượng tuần tháng 7-2015), các
phương tiện truyền thông “nóng lên” về chuyện những người có “máu lạnh” – tài
xế cho xe ủi đất cán chết một phụ nữ trong vụ tranh chấp đất đai ở Hải Dương,
hoặc sát thủ Nguyễn Hải Dương ra tay hạ sát 6 nạn nhân tại Bình Phước. Họ là
ai? Họ là con người nhưng không hề biết chạnh lòng thương người khác.
Ai cũng phải yêu thương vì đã được Thiên Chúa xót thương.
Không yêu thương là ích kỷ, là chống lại chính Thiên Chúa. Mà dám chống lại
Thiên Chúa thì số phận họ sẽ như thế nào? Chắc hẳn ai cũng biết. Người đời cũng
vẫn nói: “Không sợ người hại, mà chỉ sợ
Trời hại.” Chắc chắn “chạy trời không khỏi nắng.”
Bất cứ ai không biết chạnh lòng trước cảnh khổ của người
khác thì đều là kẻ bất hạnh. Càng bất hạnh hơn nếu người đó là người lãnh trọng
trách chăm lo cho người khác. Thời Cựu Ước, Thiên Chúa đã tuyên phán qua miệng
ngôn sứ Giêrêmia: “Khốn thay những mục tử
làm cho đoàn chiên Ta chăn dắt phải thất lạc và tan tác.” (Gr 23:1) Là mục
tử thì PHẢI chăm lo cho đoàn chiên. Đã không chăm lo cho chiên mà lại cứ tìm
cách “vỗ béo” mình, bằng cách này hay cách nọ, thì không chỉ bất xứng mà chỉ là
“thợ chiên” (người chăn thuê), thật đáng nguyền rủa! Và còn đáng nguyền rủa hơn
nếu mục tử đó lại còn làm cho đoàn chiên tản mác!
Thật đáng giật mình với lời chia sẻ của ĐGM G.B. Bùi
Tuần: “Kinh nghiệm cho tôi thấy những gì
Chúa phán đều đã xảy ra nhiều cách khác nhau. Có một số ít người được lãnh nhận chức thánh, do tranh đấu, do vận
động, do mưu lược. Có nghĩa là đã có
sự lừa dối trong việc trở thành mục
tử. Mục tử giả bị Chúa gọi là kẻ trộm, kẻ cướp. Cũng có một số ít người vào
chuồng chiên một cách đàng hoàng, nhưng không hy sinh cho đoàn chiên thì bị
Chúa gọi là kẻ làm thuê. (x. Ga
10:12) Nghĩa là họ cũng có sự lừa dối
trong trách nhiệm, một trách nhiệm đòi nhiều từ bỏ chính mình, vác thánh
giá mà theo Chúa.” (Cầu Nguyện với Chúa về Tình Hình Quỷ Dữ Lộng Hành Ngày
Nay) Sự thật vẫn thường hay phũ phàng như thế đấy! Ai sẽ là người dám thay đổi,
dám chấn chỉnh, dám nói thẳng nói thật? Chắc chắn phải thực sự can đảm lắm lắm!
Thánh GH Grêgôriô (540?-604) thẳng thắn và cương quyết cách chức các linh mục bất xứng, CẤM lấy tiền từ nhiều loại lễ, nhưng ngài lại lấy tiền của Tòa Thánh để giúp các tù nhân của Lombard, chăm sóc những người Do Thái bị hành hạ,
giúp đỡ các nạn nhân bị dịch bệnh và nạn đói. Ngài nổi tiếng là nhà cải cách phụng vụ và củng cố tín lý. Khi Rôma bị tấn công,
chính ngài đã dám đi đối chất với vua Lombard. Ngài đúng là vị mục tử đích
thực!
Thánh
Phaolô cũng xác nhận: “Chính Satan cũng
đội lốt thiên thần sáng láng! Vậy có gì là khác thường khi kẻ phục vụ đội lốt người phục vụ sự công chính.” (2 Cr 11:14-15) Chúng ta lại tiếp tục giật
mình nữa!
Vì thế, để lên án các mục tử – những người chăn dắt dân Chúa,
Thiên Chúa đã tuyên phán rạch ròi: “Chính
các ngươi đã làm cho đoàn chiên của Ta phải tan tác; các ngươi đã xua đuổi và chẳng lưu tâm gì đến chúng. Này Ta sẽ để ý đến các hành vi gian ác của các ngươi mà trừng phạt các ngươi. Chính Ta sẽ quy
tụ đoàn chiên Ta còn sót lại từ khắp mọi miền Ta đã xua chúng đến. Ta sẽ đưa
chúng về đồng cỏ của chúng; chúng sẽ sinh sôi nảy nở thật nhiều. Ta sẽ cho xuất
hiện các mục tử để lãnh đạo chúng; họ sẽ chăn dắt chúng. Chúng sẽ không còn
phải hãi hùng, kinh khiếp và bị bỏ rơi nữa.” (Gr 23:2-4) Vâng, Thiên Chúa
luôn thích những chữ T kỳ diệu: Thật Thà, Thanh Thản, Từ Từ Truy Tìm, Thẳng
Thắn Trách Tới Tấp, Triệt Tiêu Tụi Tà Tâm,...
Người dám nói thẳng sẽ khiến người nghe rát tai, thế nên
người chói tai sẽ ghét người nói thật và tìm cách xa lánh, trù dập. Thường thì
người ta thích “che chắn” cho nhau bằng nhiều kiểu tinh vi lắm – gọi là phe
cánh, vây cánh, đồng bọn. Thật khó mà phát hiện. Thời nay, những cái giả nhìn
còn đẹp hơn cái thật – từ hàng hóa đến con người, chuyên gia còn khó phân biệt,
huống chi người không chuyên. Nhưng rồi điều gì đến cũng đến, công lý mãi là
công lý, sự thật mãi là sự thật: “Này, sẽ
tới những ngày Ta làm nẩy sinh cho nhà Đa-vít một chồi non chính trực. Vị vua
lên ngôi trị vì sẽ là người khôn ngoan tài giỏi trong xứ sở, vua sẽ thi hành
điều chính trực công minh. Thời bấy giờ, Giu-đa sẽ được cứu thoát, Ít-ra-en
được sống yên hàn. Danh hiệu người ta tặng vua ấy sẽ là: “Đức Chúa, sự công
chính của chúng ta.” (Gr 23:5-6)
Miệng nói là một chuyện, tay có làm hay không lại là
chuyện khác. Vì thế, chúng ta rất cần ơn khôn ngoan để tỉnh táo và có thể “xem
quả mà biết cây.” (Mt 12:33) Cuộc sống quá nhiêu khê, cả xã hội và Giáo Hội,
chúng ta chỉ còn biết tín thác vào Thiên Chúa: “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì. Trong đồng cỏ
xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ. Người đưa tôi tới dòng nước trong lành và bổ
sức cho tôi. Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính vì danh dự của Người.” (Tv
23:1-3)
Chân thành tín thác vào Thiên Chúa thì chúng ta sẽ an
tâm, lỡ có gặp “hàng giả” cũng không lo bị tác hại: “Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm. Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc ngay
trước mặt quân thù. Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm, ly rượu con đầy tràn chan
chứa. Lòng nhân hậu và tình thương Chúa ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời, và tôi được
ở đền Người những ngày tháng, những năm dài triền miên.” (Tv 23:4-6) Có
được Chúa không phải dễ, vì phải từ bỏ chính mình, từ bỏ những gì phù phiếm, xa
hoa, vinh thân phì da.
Phải thực sự can đảm mới có thể từ bỏ mọi thứ. Từ bỏ mình
để có Chúa, được là thân nhân của Ngài. Thánh Phaolô phân tích: “Trước kia anh em là những người ở xa, nhưng nay, trong Đức Kitô Giêsu, nhờ máu Đức Kitô
đổ ra, anh em đã trở nên những người ở
gần.” (Ep 2:13) Thật vậy, Thánh Phaolô xác nhận “chính Người là bình an
của chúng ta” và giải thích chi tiết: “Người
đã liên kết đôi bên, dân Do-thái và
dân ngoại, thành một; Người đã hy sinh
thân mình để phá đổ bức tường
ngăn cách là sự thù ghét; Người đã huỷ
bỏ Luật cũ gồm các điều răn và giới luật. Như vậy, khi thiết lập hoà bình,
Người đã tác tạo đôi bên thành một người
mới duy nhất nơi chính bản thân Người.” (Ep 2:14-15)
Chúa Giêsu là mối liên kết, là “dấu cộng” nối lại những
gì tách rời: “Nhờ thập giá, Người đã làm
cho đôi bên được hoà giải với Thiên Chúa trong một thân thể duy nhất; trên thập giá, Người đã tiêu diệt sự thù
ghét. Người đã đến loan Tin Mừng bình an: bình
an cho anh em là những kẻ ở xa, và
bình an cho những kẻ ở gần. Thật
vậy, nhờ Người, cả đôi bên, chúng ta được liên kết trong một Thần Khí duy nhất
mà đến cùng Chúa Cha.” (Ep 2:16-18) Đó là sự no thỏa tâm linh, no thỏa để
tâm linh phát triển và trưởng thành, cũng như thân xác cần được no thỏa để duy
trì sự sống thể lý.
Trình thuật Tin Mừng Mc 6:30-44 (≈ Mt 14:13-21; Lc
9:10-17; Ga 6:1-13) tường trình phép lạ “bánh hoá nhiều” lần thứ nhất mà Chúa
Giêsu đã làm vì chạnh lòng thương dân chúng, những người vì mê say Ngài “nói
chuyện” mà bỏ ăn quên uống. Và Ngài biết họ đang đói lắm.
Chiều hôm đó, các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giêsu,
và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. Nhưng
Ngài bảo các ông: “Chính anh em hãy lánh
riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.” Ngài biết công việc
mục vụ vất vả lắm, vất vả thì phải mệt, Ngài thương các ông lắm, vì công việc
cần làm mà không có giờ ăn lót dạ. Thế nên Ngài bảo các ông cứ nghỉ ngơi cho
lại sức rồi “chiến đấu” tiếp.
Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng
chẳng có thì giờ ăn uống nữa, dù đó là nhu cầu thiết yếu nhất. Nhưng vì Chúa và
vì tha nhân mà họ chấp nhận hy sinh. Sau đó, thầy trò xuống thuyền đi lánh
riêng ra một nơi hoang vắng. Nhưng thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên
người ta từ khắp các thành cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, thậm chí còn
đến trước cả các ngài. Thế mới chắc cú! Điều đó cho thấy sức hút của Chúa Giêsu
rất mạnh, dù nhìn bề ngoài Ngài rất “bụi,” chẳng có gì “nổi bật.”
Ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy một đám người rất đông thì
chạnh lòng thương, vì họ như bầy
chiên không người chăn dắt. Chạnh lòng thương là điều kiện tiên quyết để có thể
dẫn tới hành động cụ thể. Rồi Ngài bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều. Ngài dạy họ
cách sống vì thương xót họ, thương xót vô điều kiện.
Nói đến chuyện chăm sóc mục vụ, chúng ta không thể không
liên tưởng tới cuộc đời Thánh LM Gioan Maria Vianney (1786-1859, Pháp quốc). Cuộc
đời ngài thể hiện rõ nét một mục tử đích thực, vì ngài đã thực sự hành động theo
đúng Thánh Ý Chúa, chính xác như lời Thầy Chí Thánh Giêsu đã xác định: “Con Người đến không phải để được người ta
phục vụ, nhưng là để phục vụ, và
hiến mạng sống làm giá chuộc muôn
người.” (Mt 20:28; Mc 10:45) Thánh Gioan Vianney lo mục vụ giải tội mà bỏ
cả ăn uống, ngủ ít, hy sinh cả những thứ cơ bản nhất của mình, đói thì chỉ ăn
mấy củ khoai lót dạ mà thôi. Suốt đời linh mục, ngài rất coi trọng việc giải tội vì ngài muốn mọi tội nhân được giải hòa
với Thiên Chúa. Và Ngài không hề nghĩ tới chuyện nghỉ hưu. Thật đáng khâm phục
biết bao!
Có quy-trình-trao-đổi thế này: Nếu linh mục là vị Thánh, giáo dân sẽ thánh thiện; nếu linh mục thánh
thiện, giáo dân sẽ tốt lành; nếu linh mục tốt lành, giáo dân sẽ tử tế; nếu linh
mục tử tế, giáo dân sẽ vô tín ngưỡng. Thánh Gioan Vianney đã và đang nhắc
nhở chúng ta nhiều điều lắm. Hãy tự đấm ngực chứ đừng vỗ ngực, tự nhận lỗi mình
chứ đừng biện hộ bằng những cái NẾU, VÌ, BỞI, TẠI, GIÁ MÀ,...
Lúc sinh
thời, Thánh GH Piô X (1835-1914) đã xác định: “Tôi sinh ra nghèo hèn, tôi sống nghèo hèn, tôi sẽ
chết nghèo hèn.” Ngài đã tỏ ra lúng túng vì
một số nghi thức long trọng dành cho ngài trong lễ đăng quang giáo hoàng. Ngài
nói trong nước mắt: “Nhìn kìa! Người ta
cho tôi mặc đẹp biết bao!” Rồi ngài nói thêm: “Phải chấp nhận như thế là việc đền tội. Họ dẫn tôi đi với lính tráng
vây quanh như Chúa Giêsu khi Ngài bị bắt trong vườn Gếtsimani vậy.” Hay
quá! Tuyệt quá! Nhân đức quá!
Hình ảnh vị Giáo hoàng Phanxicô đang cho chúng ta thấy rõ
nét chân dung Đức Kitô: Nghèo khó, khiêm nhường, giản dị, hòa nhã, tươi cười,… nhưng
vẫn cương trực, thẳng thắn và dứt khoát.
Lo cho thân xác được no ấm thì cũng phải lo cho linh hồn
no thỏa. Muốn như vậy thì phải can đảm và dứt khoát – nghĩa là không sợ gì hoặc
sợ ai. Trong Kinh Thánh, Thiên Chúa đã động viên chúng ta 365 lần: “Đừng sợ!” Con số “kỷ lục” này chia đủ
cho số ngày của một năm, điều đó cho chúng ta thấy rằng ngày nào Thiên Chúa
cũng động viên chúng ta can đảm sống hiền như chiên giữa bầy sói, hiền lành
nhưng vẫn cương quyết bảo vệ sự thật để làm chứng nhân của Thiên Chúa.
Trong Tông thư Laudato Si (Chúc Tụng Thiên Chúa), ĐGH Phanxicô
có đề cập một cách sống độc đáo theo tinh thần của Đức Giêsu Kitô: “Hãy sống khôn ngoan, hãy suy nghĩ sâu sắc,
hãy yêu thương rộng lòng.” Ước gì mỗi chúng ta đều biết thể hiện lòng
thương xót đối với mọi người, nhất là đối với những người hèn mọn, những người
bị xã hội ruồng bỏ, có làm vậy thì chúng ta mới xứng đáng nói được như tác giả
Thánh Vịnh: “Lòng Chúa Thương Xót, đời
đời con ca tụng – Misericordias Domini in aeternum cantabo.” (Tv 89:1)
Lạy Thiên Chúa giàu lòng xót thương, xin tạo cho con một tấm lòng trong
trắng, đổi mới tinh thần cho con nên chung thuỷ, (Tv 51:12) để con biết thương
xót tha nhân như chính mình. Xin cho các Kitô hữu luôn cố gắng sống xứng đáng
kiếp người trong mọi hoàn cảnh. Con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ
duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
No comments:
Post a Comment
Comment