Alexander Đại Đế (356-323 trước công nguyên) cho triệu tập các quan trong triều
đình đến để truyền đạt ba ý nguyện cuối cùng của mình, ngài nói:
1 – Quan tài của ta phải được khiêng đi bởi chính các vị
ngự y (bác sĩ) giỏi nhất của thời đó.
2 – Tất cả các báu vật của ta (vàng, bạc, châu báu,…)
phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài.
3 – Đôi bàn tay của ta phải được để lắc lư, đong đưa trên
không, thò ra khỏi quan tài để cho mọi người đều thấy.
Một vị cận thần của ngài, rất đổi ngạc nhiên về những điều
yêu cầu kỳ lạ này, và đã hỏi ngài Alexander lý do tại sao ngài lại muốn như
thế. Alexander đã giải thích như sau...
1 – Ta muốn chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta, để cho mọi người thấy rằng một khi phải đối mặt với cái chết, thì chính họ (là những người tài giỏi nhất) cũng không có tài nào để cứu chữa.
2 – Ta muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt đất để
cho mọi người thấy rằng của cải, tài sản mà ta gom góp được ở trên thế gian
này, sẽ mãi mãi ở lại trên thế gian này (một khi ta nhắm mắt xuôi tay từ giả
cỏi đời).
3 – Ta muốn bàn tay của ta đong đưa trên không, để cho mọi
người thấy rằng chúng ta đến với thế giới này với hai bàn tay trắng, và khi rời
khỏi thế giới này chúng ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng!
Đến cuối cuộc đời, chúng ta sẽ nghiệm ra rằng, kho tàng quý
giá nhất trên cuộc đời này là TÌNH YÊU THƯƠNG.
Nguồn: Facebook,
Fiat Voluntas Tua
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment