Qua Thánh nữ Maria Faustina Kowalska (1905-1938, Dòng Đức Mẹ Thương Xót – O.L.M., Our Lady of Mercy), Chúa Giêsu đã muốn Giáo Hội dùng Chúa Nhật II Phục Sinh để đặc biệt tôn kính Lòng Chúa Thương Xót. [*] Thiên Chúa yêu thương chúng ta vô cùng, vấn đề là chúng ta phải biết tin vào tình yêu thương đó, như Chúa Giêsu đã dạy: “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Ngài.”
Có nhiều dụ ngôn nói về Lòng Chúa Thương Xót (LCTX),
nhưng nhân vật “nổi bật” được nhắc tới là Tông đồ Tôma – người có “biệt danh”
là Tông-Đồ-Cứng-Lòng-Tin. Nhưng tất cả chỉ là “chuyện nhỏ,” vì chính Con Thiên
Chúa, Đức Giêsu Kitô, đã thực hiện lòng thương xót trên đồi Gôn-gô-tha, và “đại
ca” Dismas là người được hưởng LCTX ngay buổi chiều hôm đó. Điều kỳ diệu xảy ra
ngay lập tức nếu chúng ta thật lòng tin vào LCTX.
Đức tin rất quan trọng và rất cần thiết, vì NHỜ TIN MÀ
SỐNG, như Chúa Giêsu đã xác định với cô Mác-ta: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã
chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết.” (Ga
11:25-26) Chính Chúa Giêsu đã sống lại trước sự kinh ngạc của mọi loài, nhờ sự
phục sinh của Ngài mà mọi loài nên mới, tưng bừng rộn rã: “Đây là ngày Chúa đã làm ra, nào ta hãy vui mừng hoan hỷ.” (Tv
118:24)
Dù đức tin của chúng ta còn non yếu, nhưng chắc chắn ai
trong chúng ta cũng đã và đang được hưởng LCTX qua từng ngày sống. Vì thế,
chúng ta phải thực hiện lời khuyên của Thánh Vịnh: “Hãy cảm tạ Chúa, vì Chúa hảo tâm, vì đức từ bi của Người muôn thuở.” (Tv
118:1) Đức từ bi đó cũng chính là lòng thương xót. Niềm hạnh phúc cứ tiếp tục
dâng cao, lan tỏa...
Sau khi Chúa Giêsu phục sinh và lên trời, “cộng đoàn tín
hữu đầu tiên đông đảo lắm, nhưng họ chỉ có một lòng một ý, không một ai coi bất
cứ cái gì mình có là của riêng, mọi sự đều là của chung.” (Cv 4:32) Họ sống như
vậy là sống theo di ngôn của Chúa Giêsu: “Anh
em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.” (Ga 13:34; Ga 15:12)
Đó cũng chính là sống và thực thi lòng thương xót theo Tôn Ý Ngài. Chúng ta đã
và đang được Thiên Chúa thương xót thì chúng ta cũng phải biết thương xót nhau.
Đó là hệ lụy tất yếu vậy!
Kinh Thánh cho biết thêm: “Nhờ quyền năng mạnh mẽ Thiên Chúa ban, các Tông Đồ làm chứng Chúa Giêsu
đã sống lại. Và Thiên Chúa ban cho tất cả các ông dồi dào ân sủng. Trong cộng
đoàn, không ai phải thiếu thốn, vì tất cả những người có ruộng đất nhà cửa, đều
bán đi, lấy tiền, đem đặt dưới chân các Tông Đồ. Tiền ấy được phân phát cho mỗi
người, tuỳ theo nhu cầu.” (Cv 4:33-35) Có Chúa, sống vì Chúa và vì tha
nhân, người ta sẽ an tâm, chẳng lo gì cả. Đó mới là hạnh phúc và tự do đích
thực!
Kinh Thánh luôn nhắc đi nhắc lại: “Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.” (Tv 118:2-4) Dù là ai, từ
dân Ít-ra-en tới nhà A-ha-ron, từ người kính sợ Chúa tới tội nhân, cũng đều hân
hoan xưng tụng như vậy. Lời xưng tụng đó cũng chính là lời xưng tụng LCTX bao
la muôn thuở. Không xưng tụng sao được, vì “tay hữu Chúa đã ra oai thần lực,
tay hữu Chúa giơ cao, tay hữu Chúa đã ra oai thần lực,” nhờ vậy mà “tôi không
phải chết, nhưng tôi sẽ sống, để loan báo những công việc Chúa làm,” và dù “Chúa
sửa phạt tôi, nhưng không nỡ để tôi phải chết.” (Tv 118:16-18) Quả thật, lòng
thương xót của Thiên Chúa quá đỗi bao la, quá đỗi nhân từ, quá đỗi kỳ diệu!
Phàm nhân không thể nào hiểu nổi, vì LCTX vượt quá trí
hiểu của con người. Thật vậy, Thiên Chúa đã tuyên phán qua miệng ngôn sứ Isaia:
“Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương
đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng
chẳng quên ngươi bao giờ.” (Is 49:15) Ôi, LCTX cao vời khôn ví, chúng ta chỉ còn biết cúi đầu tôn
kính và cảm tạ! Vâng, bức tượng làm sao hiểu nổi người tạc tượng? Thụ tạo làm
sao hiểu nổi Tạo Hóa? Chắc chắn như vậy. Và điều kỳ diệu đã thực sự xảy ra: “Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá
tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt
chúng ta.” (Tv 118:22-23)
Nhờ TIN mà được SỐNG. Ngược lại, KHÔNG TIN thì KHÔNG ĐƯỢC
SỐNG, tức là PHẢI CHẾT. Tin là khôn ngoan, không tin là ngu dại. Vậy thì tại sao
lại không TIN để ĐƯỢC SỐNG đời đời?
Thánh Gioan, con-người-của-tình-yêu, đã lý luận rất
lô-gích: “Phàm ai tin rằng Đức Giêsu là
Đấng Kitô, kẻ ấy đã được Thiên Chúa sinh ra. Và ai yêu mến Đấng sinh thành thì
cũng yêu thương kẻ được Đấng ấy sinh ra. Căn cứ vào điều này, chúng ta biết
được mình yêu thương con cái Thiên Chúa: đó là chúng ta yêu mến Thiên Chúa và thi
hành các điều răn của Người.” (1 Ga 5:1-2) Yêu thương liên quan niềm tin, và ngược lại. Hai vấn đề nhưng không thể
tách rời.
Thánh Gioan giải thích: “Quả thật, yêu mến Thiên Chúa là tuân giữ các điều răn của Người. Mà
các điều răn của Người có nặng nề gì đâu,
vì mọi kẻ đã được Thiên Chúa sinh ra đều thắng được thế gian. Và điều làm cho
chúng ta thắng được thế gian, đó là lòng
tin của chúng ta.” (1 Ga 5:3-4) Rõ ràng YÊU và TIN là hai “đầu mối” của một sợi dây, không thể có đầu này
mà không có đầu kia. Nghe rất đơn giản, luật rất “nhẹ” (có nặng nề gì đâu), thế
nhưng lại không hề đơn giản để thực thi cho vuông tròn!
Về “nguồn mạch đức tin,” Thánh Gioan cho biết: “Ai là kẻ thắng được thế gian, nếu không
phải là người TIN rằng Đức Giêsu là Con Thiên Chúa? Chính Đức Giêsu Kitô là
Đấng đã đến, nhờ NƯỚC và MÁU; không phải chỉ trong nước mà thôi, nhưng trong
nước và trong máu. Chính Thần Khí là chứng nhân, và Thần Khí là sự thật.” (1 Ga 5:5-6) Nói gì thì nói vẫn liên quan đức tin, có tin thì mới hành
động. Đó là hành động gì? Yêu thương và làm chứng nhân về LCTX.
Vẫn liên quan vấn đề đức tin, trình thuật Ga 20:19-31 kể
về việc “độ cứng” trong đức tin của Tông Đồ Tôma Điđymô. Tại sao ông Tôma “nhà
ta” lại có “máu” đa nghi như Tào Tháo thế nhỉ? Nói khôi hài theo Việt ngữ, vì
tên ông là một câu hỏi. Lúc nào ông cũng thắc mắc: “Đi đi mô?” Cách hỏi “đi mô” của người miền Trung tức là “đi đâu?”
Thảo nào…!
Tám ngày sau khi Chúa Giêsu sống lại, vào chiều ngày thứ
nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người
Do Thái. Đức Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em!” Nói xong, Ngài cho các ông xem tay và cạnh
sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa. Ngài lại nói với các ông: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai
Thầy thì Thầy cũng sai anh em.” Nói xong, Ngài thổi hơi vào các ông và bảo:
“Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em
tha tội cho ai thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm
giữ.”
Hôm đó, không biết ông Tôma bận chuyện gì mà vắng mặt, không
hiện diện với các Tông Đồ. Nghe các bạn nói Thầy sống lại và đã hiện ra với họ.
Ông nhất định không tin, nói chắc nịch: “Nếu
tôi không thấy dấu đinh ở tay Ngài, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và
không đặt bàn tay vào cạnh sườn Ngài, tôi chẳng có tin.” Mấy Tông Đồ kia
lắc đầu và cũng đành “bó tay,” chẳng biết nói chi cả. Ui da, cứng gì mà cứng như đá xanh thế không biết!
Rồi lại tám ngày sau, các ông lại họp mặt trong nhà, lần
này có cả ông Tôma. Các cửa vẫn đóng kín như bưng, con muỗi chui qua còn chưa
lọt. Thế mà bỗng Đức Giêsu xuất hiện. Không biết lúc đó có ông nào giật mình mà
tưởng là ma không nhỉ? Ngài đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em.” Phim có ghép tài tình cách mấy cũng vẫn thua
xa. Nói rồi Ngài nói ngay với ông Tôma: “Này,
cậu đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn
xem tay Thầy đây này. Nhìn cho rõ nhá. Rồi hãy đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn
Thầy đây này. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin thật nghe chưa!” Ui da, ông Tôma xấu hổ quá sức, chắc là chẳng dám sờ nữa
đâu. Thế nên ông chỉ còn biết cúi đầu mà thưa: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con!” Và Chúa Giêsu bảo: “Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay
những người không thấy mà tin!”
Nói nào ngay, cũng nhờ ông Tôma cứng lòng tin mà chúng ta
có thêm một mối phúc: “Không thấy mà tin.”
Dẫu sao thì cũng cảm ơn ông Tôma, nhờ lòng tin của ông cứng như sáp nguội mà
hậu sinh chúng con được hưởng thêm một mối phúc nữa đấy!
Thánh Gioan cho biết: “Đức
Giêsu đã làm nhiều dấu lạ khác nữa trước mặt các môn đệ; nhưng những dấu lạ đó
không được ghi chép trong sách này. Còn những điều đã được chép ở đây là để anh
em TIN rằng Đức Giêsu là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa, và để anh em TIN mà ĐƯỢC SỰ
SỐNG nhờ danh Người.” (Ga 20:30-31)
Lại vẫn liên quan
đức tin, Chúa Giêsu đã nói với Thánh nữ Faustina: “Trước khi Ta đến
như một Thẩm Phán công bình, Ta sẽ mở rộng Cửa của Lòng Thương Xót. Ai từ chối bước qua Cửa của Lòng Thương Xót thì
phải bước qua Cửa của Sự Công Bình.” (Nhật Ký, số 1146)
Quả thật, Chúa Giêsu quyết yêu thương chúng ta tới cùng, (Ga 13:1) nên Ngài luôn tìm mọi cách để chúng ta được cứu độ. Trong Nhật Ký, số 796,
Thánh Faustina cho biết rằng Chúa Giêsu bảo Thánh nữ lần Chuỗi Lòng Thương Xót
trong chín ngày trước Đại lễ LCTX, bắt đầu từ Thứ Sáu Tuần Thánh. Chúa Giêsu
nói: “Nhờ tuần cửu nhật này, Ta sẽ ban
mọi ân sủng cho các linh hồn.”
Thời đại của chúng ta là thời cuối cùng, và thời gian
chẳng còn bao lâu, đừng cứng lòng nữa, hãy sám hối khi còn kịp trong thời gian
Thiên Chúa kiên nhẫn chờ đợi chúng ta trong Giờ Thương Xót!
Lạy Thiên Chúa, xin biến trái tim sắt đá của chúng con thành trái tim mềm
mại chứa máu-yêu-thương và máu-thương-xót, xin giúp chúng con biết duy trì và
bảo vệ đức tin đến hơi thở cuối cùng. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử
Giêsu, Đấng Cứu Độ giàu Lòng Thương Xót của chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
[*] Nhật Ký của Thánh Nữ Faustina [số 699] đề cập Đại
Lễ Kính LCTX với 10 điều này:
1. Vào ngày đó,
mọi chiều sâu thẳm nhất về Lòng Nhân Từ của Ta sẽ được rộng mở ra.
2. Ta sẽ tuôn đổ
ra cả một đại dương về ơn huệ trên tất cả những linh hồn nào tiếp cận với Nguồn
Suối Nhân Từ của Ta qua Bí Tích Hòa Giải và Rước Mình Thánh Chúa.
3. Linh hồn nào
đi xưng tội trước đó và lãnh nhận Thánh Thể vào ngày lễ này sẽ lãnh nhận được
sự tha thứ trọn vẹn của Ta, thoát khỏi mọi án phạt về tất cả các tội đã phạm.
4. Vào ngày lễ
này, tất cả mọi cánh cửa về ơn huệ của Thiên Chúa sẽ được mở rộng ra cho tất cả
mọi người.
5. Đừng để một
tâm hồn nào phải sợ hãi khi đến gần Ta, thậm chí ngay cả khi người đó đầy các
tội lỗi tày trời.
6. Lòng Nhân Từ
của Ta cao vời đến nỗi không một tâm trí nào của loài người hoặc thiên thần có
thể hiểu và đo lường được mãi cho đến muôn đời.
7. Trong mối quan
hệ với Ta, mỗi tâm hồn sẽ suy niệm về tình yêu thương và lòng nhân từ của Ta
mãi cho đến muôn đời.
8. Ngày lễ kính
Lòng Chúa Thương Xót được nổi bật lên từ chiều sâu thẳm Lòng Nhân Từ của Ta.
9. Mong ước của
Ta là ngày lễ này được trọng thể cử hành vào Chúa Nhật đầu tiên sau Lễ Phục
Sinh.
10. Nhân loại sẽ
không có được nền hòa bình mãi cho đến khi nào biết quay về Nguồn Suối Nhân Từ
của Ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment