Chuyện kể rằng... Tại một hội nghị tôn giáo, người ta đưa ra một câu hỏi thú vị: “Sau khi chết, thủ lĩnh tôn giáo của quý vị để lại di sản gì?” Các vị lãnh đạo các tôn giáo lần lượt trả lời. Người thì nói di sản là chút “tro tàn,” người thì nói là “chút hài cốt,” người thì nói là “mấy cọng râu,” người thì nói là vật này hoặc vật nọ. Cuối cùng, vị lãnh đạo Công giáo trả lời: “Chúa Giêsu của chúng tôi để lại một di sản là NGÔI MỘ TRỐNG.”
Thật kỳ diệu,
“ngôi mộ trống trơn” đó lại chứa đựng tất cả. Thiên thần đã nói với mấy phụ nữ
đạo đức: “Sao các bà lại tìm Người Sống ở
giữa kẻ chết? Người không còn đây nữa, nhưng đã trỗi dậy rồi.” (Lc 24:5-6) Lời
Đức Kitô nói trước, giờ đã ứng nghiệm. Vâng, Ngài đã sống lại thật rồi: “Alleluia! Lễ Vượt Qua của chúng ta là Ðức
Kitô đã hiến tế, vậy chúng ta hãy mừng lễ trong Chúa.” (1 Cr 5:7b-8a)
Sự thật minh nhiên, không thể chối cãi, lịch sử và khoa khảo cổ đã cho
thấy nhiều chứng cớ, chứng tỏ rằng thực sự có một Ông Giêsu bị đóng đinh, được
mai táng và đã sống lại – dù sự thật này bị một số người bóp méo, vì họ cố chấp
hoặc vô thần.
Đã và đang có các
nhân chứng ở khắp nơi, điển hình nhất là ông Phêrô. Kinh Thánh cho biết: “Một hôm, tại nhà ông Conêliô, ông Phêrô
lên tiếng: “Quả thật, tôi biết rõ Thiên Chúa không thiên vị người nào. Nhưng hễ
ai kính sợ Thiên Chúa và ăn ngay ở lành, thì dù thuộc bất cứ dân tộc nào, cũng
đều được Người tiếp nhận.” (Cv 10:34-35) Chúng ta cũng nên nhớ rằng Kinh
Thánh là bộ sách được dịch ra nhiều thứ tiếng nhất trên thế giới, và được bán
chạy nhất thế giới, ước tính mỗi năm có thêm 100 triệu bản. [*] Điều đó chứng
tỏ rằng Kinh Thánh nói những điều có thật, chứ không hư cấu hoặc bịa đặt.
Một Phêrô hôm nay
hoàn toàn khác một Phêrô hôm qua, con người khiếp đảm đã biến thành con người can
đảm. Chính ông đã tới nơi chôn cất Đức Giêsu Kitô và ông thấy ngôi mộ trống
trơn. Vì thế, ông tin và ông có trách nhiệm phải chia sẻ niềm tin đó với người
khác. Ông hùng hồn rao giảng về Đức Kitô: “Quý
vị biết rõ biến cố đã xảy ra trong toàn cõi Giuđê, bắt đầu từ miền Galilê, sau
phép rửa mà ông Gioan rao giảng. Đức Giêsu xuất thân từ Nadarét, Thiên Chúa đã
dùng Thánh Thần và quyền năng mà xức dầu tấn phong Người. Đi tới đâu là Người thi ân giáng phúc tới đó, và chữa lành mọi kẻ bị ma quỷ kiềm chế,
bởi vì Thiên Chúa ở với Người.” (Cv
10:37-38)
Và ông dẫn chứng
cụ thể: “Còn chúng tôi đây xin làm chứng
về mọi việc Người đã làm trong cả vùng dân Do-thái và tại chính Giêrusalem. Họ
đã treo Người lên cây gỗ mà giết đi. Ngày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho Người
trỗi dậy, và cho Người xuất hiện tỏ tường, không phải trước mặt toàn dân, nhưng
trước mặt những chứng nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ trước, là chúng tôi,
những kẻ đã được cùng ăn cùng uống với Người, sau khi Người từ cõi chết sống
lại. Người truyền cho chúng tôi phải rao giảng cho dân, và long trọng làm chứng
rằng chính Người là Đấng Thiên Chúa đặt làm thẩm phán, để xét xử kẻ sống và kẻ
chết. Tất cả các ngôn sứ đều làm chứng về Người và nói rằng phàm ai tin vào Người thì sẽ nhờ danh Người mà được ơn tha tội.” (Cv 10:39-43) Tin mừng Chúa Giêsu Phục Sinh
là sự thật của các sự thật, là sự thật hơn cả sự thật, không gì có thể chối
cãi.
Thật hạnh phúc vì
chúng ta có được đức tin tông truyền và vẫn đang cố gắng sống niềm tin đó. Hôm
nay là dịp chúng ta xem lại đức tin của mình, và hãy xác định lại: “Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn
đời Chúa vẫn trọn tình thương.” (Tv 118:1) Chúng ta chỉ là con số “không”
to lớn, vậy thì không thể không tạ ơn, vì “tay hữu Chúa đã ra oai thần lực, tay
hữu Chúa giơ cao, tay hữu Chúa đã ra oai thần lực.” (Tv 118:16) Kinh Thánh đã
nói: “Không thuốc nào chữa cho con người
khỏi chết.” (Kn 2:1) Nhưng chúng ta không phải chết tủi nhục, mà được sống
mãi nhờ Đấng Phục Sinh. Như vậy, ngoài việc tạ ơn, chúng ta còn phải tự hứa: “Tôi không phải chết, nhưng tôi sẽ sống, để
loan báo những công việc Chúa làm.” (Tv 118:17)
Tác giả Thánh
Vịnh nói rằng “tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường,” và
xác nhận “đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng
ta.” (Tv 118:22-23) Niềm vui nối tiếp nỗi mừng, với lý do vô thường: “Đây là ngày Chúa làm ra – Cùng nhau ta hãy reo ca vui mừng.” (Tv 118:24)
Thánh Phaolô nói:
“Anh em đã được trỗi dậy cùng với Đức Kitô,
nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng
giới, nơi Đức Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy hướng lòng trí
về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng
chú tâm vào những gì thuộc hạ giới.” (Cl 3:1-2) Thì phải thế thôi,
không thể khác được, vì Chúa Giêsu đã xác định: “Tôi không thuộc về thế gian này.” (Ga 8:23) Chúng ta là môn đệ, là
con cái, là những người đi tìm Đấng Phục Sinh, chắc chắn chúng ta cũng phải noi
gương Ngài, một lòng một dạ chỉ “tìm kiếm và ái mộ những sự trên trời” mà thôi.
Thánh Phaolô cho
biết lý do: “Thật vậy, anh em đã chết, và
sự sống mới của anh em hiện đang tiềm tàng với Đức Kitô nơi Thiên Chúa. Khi Đức
Kitô, nguồn sống của chúng ta xuất hiện, anh em sẽ được xuất hiện với Người, và
cùng Người hưởng phúc vinh quang.” (Cl 3:3-4) Xác đất vật hèn, chúng ta chỉ
là bùn đất nhơ nhớp, hôi thối hơn đống rác, ấy thế mà chúng ta lại được hưởng
phúc vinh quang cùng với Đấng Phục Sinh Giêsu Kitô. Chuyện như huyền thoại mà lại
là sự thật. Quá đỗi kỳ diệu!
Tuy nhiên, đừng
vì thế mà ẢO TƯỞNG, ảo tưởng sinh KIÊU NGẠO, kiêu ngạo sinh CỐ CHẤP, cố chấp
thì… “hết thuốc chữa.” Thánh Phaolô căn dặn: “Lý do khiến anh em vênh vang chẳng đẹp đẽ gì! Anh em không biết rằng
chỉ một chút men cũng đủ làm cho cả khối bột dậy lên sao? Anh em hãy loại bỏ
men cũ để trở thành bột mới, vì anh em là bánh không men.” (1 Cr 5:6-7) Vì
thế, “chúng ta đừng lấy men cũ, là lòng gian tà và độc ác, nhưng hãy lấy bánh
không men, là lòng tinh tuyền và chân thật, mà ăn mừng đại lễ.” (1 Cr 5:8)
Trình thuật Ga
20:1-9 ngắn gọn, nhưng vẫn đầy đủ các chi tiết, đặc biệt là chuyện người ta đi
tìm Đấng Phục Sinh Giêsu Kitô.
Sáng sớm ngày thứ
nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Maria Mácđala đi đến mộ thì thấy tảng đá
đã lăn khỏi mộ. Chắc hẳn lúc đó bà hốt hoảng và quan ngại lắm, phụ nữ mà, thấy
gì khác lạ là thấy lo lắng rồi. Thế nên bà liền chạy về gặp ông Simôn Phêrô và
người môn đệ Đức Giêsu thương mến. Bà thông báo khẩn: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ, và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở
đâu.” Nghe vậy, cả ông Phêrô và chàng Gioan cũng vội vã đi ra mộ. Họ không
đi bộ mà chạy. Chắc hẳn họ cũng đang hoang mang, không biết kẻ nào to gan mà
đưa thi hài Thầy đi đâu mất tiêu!
Cả hai đều rán
chạy cho mau, nhưng chàng Gioan trẻ hơn nên chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ
trước. Chàng Gioan cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không
vào. Sau đó, ông Phêrô cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng
vải để ở đó, và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải,
nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Rất gọn gàng. Thế thì không thể bị đánh
cắp. Kẻ trộm nào cũng sợ, vội vàng vơ vét chứ đâu có bình tĩnh mà xếp gọn gàng
khăn khố như thế chứ? Chắc chắn chẳng kẻ nào to gan mà lấy trộm xác Thầy được
đâu!
Rồi Gioan cũng đi
vào theo, chàng đã thấy và đã tin. Trước đó, hai ông còn lo sợ, chưa hiểu hết
lời Kinh Thánh đã nói trước rằng Đức
Giêsu phải trỗi dậy từ cõi chết. Giờ đây, hai năm rõ mười, họ an tâm trở
về, không chỉ hết lo sợ mà còn vui mừng khôn tả: Thầy đã phục sinh rồi,
alleluia!
Lạy Thiên Chúa Cha hằng
hữu và hằng sinh, Con Một Yêu Dấu của Ngài là Đức Giêsu Kitô đã phục sinh vinh
hiển, chúng con vô cùng hạnh phúc, và xin cho chúng con được sống lại thật về
phần linh hồn, đồng thời cũng biết nhiệt thành làm nhân chứng giữa cuộc đời hôm
nay. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
[*] Có 10 cuốn sách được đọc nhiều nhất thế giới trong hơn nửa thế kỷ qua, Kinh Thánh đứng hàng đầu: 1. Kinh Thánh (3,9 tỷ bản), 2. Các Trích Dẫn từ Mao Trạch Đông (820 triệu bản), 3. Harry Potter (400 triệu bản), 4. Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn (103 triệu bản), 5. Nhà Giả Kim: 65 triệu bản, 6. Mật Mã Da Vinci (57 triệu bản), 7.Bộ truyện Chạng Vạng (43 triệu bản), 8. Cuốn Theo Chiều Gió (33 triệu bản), 9. Suy Nghĩ và Làm Giàu (30 triệu bản), 10. Nhật Ký của Anne Frank (27 triệu bản). Kinh Thánh là cuốn sách cổ xưa nhất nhưng lại có tỷ lệ “vượt trội” hơn các sách khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment