Ngay từ thuở khai thiên lập địa, Thiên Chúa đã thiết lập lề luật để con người tuân giữ: “Hết mọi trái cây trong vườn, ngươi cứ ăn; nhưng trái của cây cho biết điều thiện điều ác thì ngươi không được ăn, vì ngày nào ngươi ăn, chắc chắn ngươi sẽ phải chết.” (St 2:16-17) Bà Êva cho biết vị trí cây này ở ngay giữa Vườn Địa Đàng. (St 3:3)
Ăn để sống, thế
mà có thứ ăn vào thì sống, có thứ ăn vào thì chết. Cuộc sống đời thường cũng
vậy, không phải ẩm thực nào cũng tốt. Có thứ ăn vào thì tốt, có thứ ăn vào thì
hại, có thứ ăn vào thì khỏe, có thứ ăn vào thì bệnh. Đó là quy luật về ẩm thực,
về dinh dưỡng. Cẩn tắc vô ưu, vì cái miệng có thể hại cái thân!
Cuộc sống có
nhiều loại luật – luật tự nhiên, luật môi trường, luật hôn nhân và gia đình,
luật giao thông, luật dân sự, luật quân đội,... Nhà có gia phong, nước có quốc
pháp, tổ chức dù lớn hay nhỏ đều có quy luật. Đời và đạo cũng có luật riêng. Như
chiếc hàm thiếc hoặc chiếc dây cương để điều khiển con ngựa, luật giúp con
người sống đàng hoàng hoặc chấn chỉnh cách sống. Lề luật cần thiết nhưng không
quan trọng bằng con người. Người Pharisêu thấy các môn đệ bứt lúa ăn trong ngày
sabát, họ liền chê trách và cho đó là phạm luật, nhưng Chúa Giêsu thẳng thắn
nói với họ: “Ngày sabát được tạo nên cho
con người, chứ không phải con người cho ngày sabát.” (Mc 2:27) Luật vị
nhân sinh là thế.
Trong luật còn có
những điều khoản khác nhau. Vi phạm luật là phạm pháp, là có tội, nhưng mức độ phạm
tội cũng khác nhau. Người áp dụng luật để xét xử cũng phải dùng lòng yêu thương
mà xét xử.
Cuộc sống có
nhiều thứ luật, từ hội đoàn tới làng xã, từ quốc gia tới quốc tế, nhưng các
luật đó vẫn chỉ là nhân luật – luật của con người, quan trọng nhất vẫn là Thiên
Luật, và mọi lề luật đều phải dựa vào Luật Trời, Luật của Thiên Chúa. Với người
Công giáo, chúng ta có Mười Điều Răn (Thập Giới) và Năm Điều Răn Hội Thánh.
Luật Tân Ước tóm gọn còn 2 điều là Mến Chúa và Yêu Người. Còn Luật Cựu Ước có
hơn 600 điều.
Will Durant (1885-1981
– văn sĩ, sử gia và triết gia Hoa Kỳ) có triết lý sống rất lạ: “Con người trở nên tự do khi nhận ra mình bị
luật lệ ràng buộc.” Lề luật như sợi dây “trói buộc” người ta, nhưng chính
sợi dây đó lại làm cho người ta được tự do. Thật là kỳ diệu!
Trình thuật Xh 20:1-17
cho biết rằng Thiên Chúa đã truyền ban các khoản luật để con người theo đó mà
sống. Trước tiên, Ngài nói: “Ta là Đức
Chúa, Thiên Chúa của ngươi, đã đưa ngươi ra khỏi đất Ai Cập, khỏi cảnh nô lệ.
Ngươi không được có thần nào khác
đối nghịch với Ta. Ngươi không được tạc tượng, vẽ hình bất cứ vật gì ở trên
trời cao, cũng như dưới đất thấp, hoặc ở trong nước phía dưới mặt đất, để mà
thờ. Ngươi không được phủ phục trước những thứ đó mà phụng thờ: vì Ta, Đức
Chúa, Thiên Chúa của ngươi, là một vị thần ghen tương. Đối với những kẻ ghét
Ta, Ta phạt con cháu đến ba bốn đời vì tội lỗi của cha ông. Còn với những ai
yêu mến Ta và giữ các mệnh lệnh của Ta thì Ta trọn niềm nhân nghĩa đến ngàn đời.”
Luật Chúa là luật
tự nhiên, không gì trái ngược. Ngài cho biết thêm: “Ngươi không được dùng danh Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, một cách
bất xứng, vì Đức Chúa không dung tha kẻ dùng danh Người một cách bất xứng.
Ngươi hãy nhớ ngày sabát, mà coi đó là ngày thánh. Trong sáu ngày, ngươi sẽ lao
động và làm mọi công việc của ngươi. Còn ngày thứ bảy là ngày sabát kính Đức
Chúa, Thiên Chúa của ngươi. Ngày đó, ngươi không được làm công việc nào, cả
ngươi cũng như con trai con gái, tôi tớ nam nữ, gia súc và ngoại kiều ở trong
thành của ngươi. Vì trong sáu ngày, Đức Chúa đã dựng nên trời đất, biển khơi,
và muôn loài trong đó, nhưng Người đã nghỉ ngày thứ bảy. Bởi vậy, Đức Chúa đã
chúc phúc cho ngày sabát và coi đó là ngày thánh.” Phần này, nghe có vẻ dài
dòng, nhưng là những điều có trong Năm Điều Răn Hội Thánh. Không xa lạ, vì rất
nhiều nhà thờ thường đọc kinh Mười Điều Răn và Năm Điều Răn Hội Thánh vào các
ngày Chúa Nhật. Nhưng có thể vì chúng ta thuộc lòng, đọc quen quá rồi, thế nên
có thể chỉ đọc mà quên suy.
Thiên Chúa tiếp
tục truyền dạy: “Ngươi hãy thờ cha kính
mẹ, để được sống lâu trên đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, ban cho ngươi.
Ngươi không được giết người. Ngươi không được ngoại tình. Ngươi không được trộm
cắp. Ngươi không được làm chứng gian hại người. Ngươi không được ham muốn nhà
người ta, ngươi không được ham muốn vợ người ta, tôi tớ nam nữ, con bò con lừa,
hay bất cứ vật gì của người ta.” Phần này, chúng ta cũng thấy có trong Mười
Điều Răn, tất nhiên cũng là những điều quen thuộc.
Cựu Ước có cách
nói tiêu cực: Cấm, đừng, chớ, không được,… Tân Ước có cách nói tích cực: Phúc
cho… Cách nói thay đổi theo sự phát triển của xã hội, của con người, cách nghĩ
cũng thay đổi theo cho phù hợp. Đó là điều bình thường mà thôi. Như chúng ta
biết, tất cả mọi sự đều thay đổi theo thời gian, kể cả luật pháp, cũng chỉ vì
muốn con người sống tốt, hy vọng con người càng ngày càng hoàn thiện hơn. Mình
sống tốt thì vừa lợi cho mình vừa lợi cho tha nhân, hữu ích cho xã hội và Giáo
Hội, và như vậy cũng đẹp lòng Thiên Chúa.
Vì chúng ta bất toàn nên cần giữ luật. Luật có thể giúp con người hoàn thiện. Với kinh nghiệm giữ Luật Chúa, tác giả Thánh Vịnh đã vui mừng thốt lên: “Luật pháp Chúa quả là hoàn thiện, bổ sức cho tâm hồn. Thánh ý Chúa thật là vững chắc, cho người dại nên khôn. Huấn lệnh Chúa hoàn toàn ngay thẳng, làm hoan hỷ cõi lòng. Mệnh lệnh Chúa xiết bao minh bạch, cho đôi mắt rạng ngời.” (Tv 19:8-9) Rõ ràng là đa lợi ích!
Trong lời ăn
tiếng nói, con người thường ưa dùng lối tỷ giảo (cách so sánh), có lẽ vì con
người thích những gì cụ thể để dễ hiểu: Sắc như dao cau, đen như mực, trắng như
bông, đẹp như tiên, xấu như quỷ,… Với những gì siêu phàm thì càng khó hiểu hơn,
thậm chí là không thể hiểu. Tuy nhiên, tác giả Thánh Vịnh vẫn khéo léo giúp
chúng ta dễ hiểu với lối so sánh thực tế: “Lòng
kính sợ Chúa luôn trong trắng, tồn tại đến muôn đời. Quyết định Chúa phù hợp chân
lý, hết thảy đều công minh, thật quý báu hơn vàng, hơn vàng y muôn lượng, ngọt
ngào hơn mật ong, hơn mật ong nguyên chất.” (Tv 19:10-11)
Mỗi con người là
một thế giới bí ẩn, người thế này, kẻ thế khác, chẳng ai giống nhau, từ thể lý
đến tinh thần. Hằng ngày, chúng ta vẫn chứng kiến những điều trái ngược nhau:
Người thích điều thiện, kẻ ưa điều ác. Thật ư? Thật vậy. Nếu không thích thì
sao người ta dễ giết nhau chỉ vì xích mích nhỏ? Có những người, cả trẻ và lớn,
đi đâu cũng giấu sẵn dao, gặp “sự cố” là rút ra “chơi” liền, tức là họ đã mưu
tính trước. Vậy không là thích điều ác sao?
Thánh Phaolô nói
về các sở thích khác nhau: “Trong khi
người Do Thái đòi hỏi những điềm thiêng dấu lạ, còn người Hy Lạp tìm kiếm lẽ
khôn ngoan, chúng tôi lại rao giảng một Đấng Kitô bị đóng đinh, điều mà người Do
Thái coi là ô nhục không thể chấp nhận, và dân ngoại cho là điên rồ.” (1 Cr
1:22-23) Sở thích của Thánh Phaolô cũng là sở thích của những người muốn nên
giống Đức Kitô, muốn hoàn thiện, muốn nên thánh.
Thánh Phaolô giải
thích: “Nhưng đối với những ai được Thiên
Chúa kêu gọi, dù là Do Thái hay Hy Lạp, Đấng ấy chính là Đức Kitô, sức mạnh và
sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Vì cái điên rồ của Thiên Chúa còn hơn cái khôn
ngoan của loài người, và cái yếu đuối của Thiên Chúa còn hơn cái mạnh mẽ của
loài người.” (1 Cr 1:24-25) Điên rồ mà khôn ngoan, yếu đuối mà mạnh mẽ. Với
phàm nhân, điều đó hoàn toàn nghịch lý và không thể hiểu; nhưng với người có
đức tin, điều đó lại là thuận lý, có thể hiểu. Thập giá là đường dẫn tới cái
chết ê chề, nhưng lại hóa thành chìa khóa mở cửa Vương Quốc Trường Sinh. Vô
cùng kỳ diệu!
Trình thuật Ga
2:13-25 nói về cách Chúa Giêsu áp dụng luật: Thẳng thắn và cương quyết.
Gần đến lễ Vượt
Qua của người Do Thái, Đức Giêsu lên thành Giêrusalem. Ngài thấy trong Đền Thờ
có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang ngồi đổi tiền. Ngài liền
lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ cùng với chiên bò ra khỏi Đền Thờ;
còn tiền của những người đổi bạc, Ngài đổ tung ra, và lật nhào bàn ghế của họ. Cả
đám đông thế mà không dám cự nự gì, trong khi Chúa Giêsu chỉ có mình ên. Chắc
hẳn họ biết mình sai, biết Chúa Giêsu làm đúng, thế nên họ tháo chạy. Người ta
luôn sợ sự thật, kẻ xấu biết mình sai nên chỉ hành động lén lút, bị phát hiện
thì bỏ chạy. Sợ sự thật bị phơi bày nên mới chạy.
Rồi Chúa Giêsu nói
với những kẻ bán bồ câu: “Đem tất cả
những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà
Cha tôi thành nơi buôn bán.” Ngày nay, không ai dám buôn bán trong nhà
thờ, nhưng người ta có nhiều cách buôn bán tinh vi hơn – cả tinh thần lẫn vật
chất. Thế nhưng người ta cũng có nhiều cách tinh vi để chống chế, để biện hộ,
với nhiều chiêu thức “kỳ lạ” lắm.
Ngày xưa, những
người buôn bán trong Đền Thờ là dân thường. Ngày nay, dân thường làm sao “có
cửa” để làm như vậy? Chắc chắn họ phải có chức, có quyền. Thế thì những “con
buôn” ngày nay là ai? Liệu chúng ta có dám nhìn thẳng vào sự thật? Ai dám nói
ra, ai dám phanh phui, và ai dám phản đối? Nói theo ngôn ngữ ngày nay, ai dám
thẳng thắn làm như vậy thì... “chết chắc.” Nghĩa là họ sẽ bị cô lập, bị mọi
người xa lánh, bị ghét bỏ, ghét hơn ghét tội. Tiền bạc có sức mạnh khó cưỡng
lại nên người ta gọi là “ma lực.” Kinh khiếp thật đấy!
Bọn con buôn chưa
thể hại Chúa Giêsu lúc đó, nhưng chắc chắn họ rất ghét Ngài, tìm mọi cách cấu
kết với nhau để triệt hạ Ngài. Những ánh mắt của họ lúc đó như những tia lửa,
những cặp mắt mang hình trái lựu đạn, lòng họ hậm hực, miệng họ nguyền rủa,...
Vì thế, các môn đệ của Ngài nhớ lại lời đã chép trong Kinh Thánh: “Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa, mà tôi đây
sẽ phải thiệt thân.” (Tv 69:10)
Người Do Thái ấm
ức lắm, cay cú lắm, nên họ hỏi vặn Đức Giêsu: “Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy là ông có quyền làm như
thế?” Ngài thản nhiên đáp: “Các ông
cứ phá hủy Đền Thờ này đi; nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại.” Họ hiểu gì
nổi! Do đó, họ mới ngây ngô nói: “Đền Thờ
này phải mất bốn mươi sáu năm mới xây xong, thế mà nội trong ba ngày ông xây
lại được sao?” Nếu chúng ta là người Do Thái lúc đó, chắc chắn chúng ta
cũng gãi đầu, bứt tóc, mắt chữ O và miệng chữ A, rồi cũng chẳng hiểu mô tê gì
ráo trọi. May thay, Thánh Gioan cho chúng ta biết: “Đền Thờ Đức Giêsu muốn nói ở đây là chính thân thể Ngài.”
Khi người Do Thái
hỏi ngớ ngẩn như vậy, ngay cả các môn đệ cũng ngớ ra, chả hiểu Thầy mình nói
gì. Mãi đến khi Chúa Giêsu từ cõi chết trỗi dậy, các môn đệ nhớ lại Ngài đã nói
điều đó, họ mới thực sự tin vào Kinh Thánh và lời Sư Phụ đã nói.
Cuộc đời luôn
nhiêu khê, kẻ thế này, người thế nọ, kẻ cố chấp, người phục thiện. Trong số
những người bị đánh đuổi ra khỏi Đền Thờ, không phải ai cũng khó chịu, ghen
ghét, mà có những người chợt “sáng mắt” và tâm phục khẩu phục. Thánh Gioan cho
biết: “Trong lúc Đức Giêsu ở Giêrusalem
vào dịp lễ Vượt Qua, có nhiều kẻ tin vào danh Ngài bởi đã chứng kiến các dấu lạ
Ngài làm.” Nhưng Thánh Gioan cũng cho biết thêm: “Chính Đức Giêsu không tin họ, vì Ngài biết họ hết thảy, và không cần
ai làm chứng về con người. Quả thật, chính Ngài biết có gì trong lòng con người.”
Tác giả Thánh
Vịnh tâm niệm: “Lời Chúa là ngọn đèn soi
cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi.” (Tv 119:105) Ước gì mỗi chúng
ta cũng luôn biết tâm niệm như vậy trong suốt cuộc đời, nhất là trong Mùa Chay
Thánh – đặc biệt là Mùa Chay này, vì không ai chắc mình còn được sống Mùa
Chay năm tới nữa hay không.
Lạy Thiên Chúa, xin giúp
chúng con biết phục thiện chứ đừng cố chấp, nhất là khi chúng con được Ngài sửa
dạy. Xin giúp chúng con can đảm bảo vệ sự thật, dám đối mặt với những gì trái
ngược với Thánh Luật. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ
chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment