Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015

TRÁI TIM CỦA MẸ

“Khi bạn nhìn vào cuộc đời mình, bạn sẽ thấy hạnh phúc lớn nhất là hạnh phúc gia đình” (Dr. Joyce Brothers).
Có ít nhất nửa mét tuyết vào buổi sáng mùa Xuân. Anh chị em tôi cùng ngồi trên băng ghế, xem phim hoạt hình. Mẹ thúc giục chúng tôi đứng dậy và lấy áo ấm mặc vào. Chúng tôi cằn nhằn một chút, không biết có như máy kéo của Ba bị hư không và chúng tôi không thể cày xới tiếp, nghĩa là chúng tôi phải lấy xẻng cào tuyết cả hai con đường. Mẹ quả quyết với chúng tôi là máy kéo của Ba không bị hư. Những gì chúng tôi phải làm là đi theo Mẹ.
Ra tới cánh đồng, Mẹ nói chúng tôi đi hàng một phía sau Mẹ. Tôi không biết có gì khác thường hay không. Nhưng chúng tôi nhận ra khi nhìn lại những dấu vết chúng tôi để lại trên tuyết, đó là chúng tôi đang tạo nên một hình trái tim giữa cánh đồng. Trước đây tôi đã thấy nhiều hình trái tim. Tôi đã thấy những trái tim lấp lánh đỏ hoặc hồng, những trái tim vẽ bằng bút chì màu, những trái tim phác họa,… Tôi đã được bao quanh bằng những trái tim vào một buổi chiều ở trường học. Nhưng việc tạo được một trái tim lớn trên cánh đồng tuyết đã khiến tôi ngạc nhiên vì chưa từng thấy bao giờ.
Chúng tôi về nhà thu gom những chai đổ đầy nước pha màu đỏ. Chúng tôi đổ nước đỏ vào những dấu hình trái tim của chúng tôi, và tuyết biến thành đỏ. Dù mũi chúng tôi tê cóng, chân tay lạnh buốt, chúng tôi vẫn về nhà lấy nước màu đỏ đem ra đổ vào hình trái tim trên tuyết. Khi hình trái tim đỏ hết, hợp với những cánh hoa uất kim hương (tulips) trong vườn hoa mùa xuân của Mẹ, chúng tôi chất lên xe và Ba lái chúng tôi xuôi xuống đường phía dưới.
Dù chỉ mất vài phút là đến đó, nhưng hình như con đường vẫn dài hơn, không biết chúng tôi có thể nhận ra trái tim đó từ xa hay không, không biết chúng tôi làm vậy có gây ấn tượng với những người nhìn thấy hay không. Chúng tôi rướn người tới, muốn ngắm nhìn hình trái tim hồng trên tuyết. Thật vậy, trái tim chúng tôi ở đó, không đối xứng chính xác nhưng dù sao cũng vẫn có một trái tim. Chúng tôi vui mừng ngắm nhìn “công trình” mà chúng tôi đã cùng nhau tạo ra trước khi về nhà.
Ít là đã 12 năm trôi qua, tôi vẫn nhớ ngày hôm đó. Trái tim mà chúng tôi đã tạo ra trên cánh đồng tuyết hôm đó không khác trái tim của Mẹ: rộng lớn, duy nhất và đại lượng. Cảm ơn Mẹ!
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ Chicken Soup for the Soul: Thanks Mom)
[Đăng báo Phụ Nữ Việt Nam, tháng 3-2016]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment