Mệnh lệnh cách “Đừng ngại!” là lời động viên cần thiết khi có điều gì đó quan trọng mà chúng ta cảm thấy e ngại, thiếu tự tin, hoặc tình ngay mà lý gian. Đó là lời động viên về lòng can đảm. Giờ đây, chúng ta đang ở vào những giây phút cuối cùng của Mùa Vọng, chúng ta cần duy trì lòng can đảm để sống cho trọn nỗi mong chờ trong niềm hy vọng, vì Con Thiên Chúa sắp giáng sinh cho chúng ta và ở với chúng ta để chia vui sẻ buồn của kiếp người với chúng ta.
Kinh Thánh cho biết đã có những nhân vật quan trọng là
các mẫu gương điển hình cho chúng ta về cách sống Mùa Vọng. Đó là ngôn sứ
Isaia, người “mở đường” Gioan Tẩy Giả, ông già Simêon, bà tiên tri Anna,… đặc
biệt là Đức Giuse và Đức Maria. Các vị này đã can đảm sống trọn Mùa Vọng và đã
được mãn nguyện. Hãy cố gắng tỉnh thức mà sống trọn Mùa Vọng này, kể cả Mùa
Vọng của cuộc đời riêng và Mùa Vọng của ngày Chúa Giêsu quang lâm.
Ngôn sứ Isaia xác định: “Vì lòng mến Sion, tôi sẽ không nín lặng, vì lòng mến Giêrusalem, tôi
nghỉ yên sao đành, tới ngày đức công chính xuất hiện tựa hừng đông, ơn cứu độ
của thành rực lên như ngọn đuốc. Rồi muôn dân sẽ được chiêm ngưỡng đức công
chính của ngươi, mọi đế vương sẽ được ngắm nhìn vinh quang ngươi tỏ rạng. Người
ta sẽ gọi ngươi bằng tên mới, chính là tên miệng Đức Chúa đặt cho. Ngươi sẽ là
ngọc miện huy hoàng trong lòng bàn tay Đức Chúa, sẽ là mũ triều thiên vương giả
Thiên Chúa ngươi cầm ở tay.” (Is 62:1-3) Các điều đó chắc chắn xảy ra ngay
khi Con Thiên Chúa giáng sinh. Đó là hồng ân vô cùng lớn lao bởi lòng thương
xót của Thiên Chúa, chứ không phải vì công trạng của chúng ta.
Con Thiên Chúa là Vua Chân Lý, Vua Công Lý, chính Ngài
đích thân đến cứu thoát chúng ta. Khi đó, chúng ta sẽ được phóng thích, thoát
mọi nỗi sầu khổ đúng theo giao ước: “Chẳng
ai còn réo tên ngươi là đồ-bị-ruồng-bỏ!, xứ sở ngươi hết bị tiếng là
phận-bạc-duyên-đơn, nhưng ngươi được gọi là ái-khanh-lòng-Ta, xứ sở ngươi nức
tiếng là duyên-thắm-chỉ-hồng. Vì ngươi sẽ được Đức Chúa đem lòng sủng ái, và Chúa
lập hôn ước cùng xứ sở ngươi. Như tài trai sánh duyên cùng thục nữ, Đấng tác
tạo ngươi sẽ cưới ngươi về. Như cô dâu là niềm vui cho chú rể, ngươi cũng là
niềm vui cho Thiên Chúa ngươi thờ.” (Is 62:4-5) Kinh Thánh có cách ví von
rất thực tế để chúng ta dễ hiểu theo trí tuệ phàm nhân.
Ngày xưa, Thiên Chúa đã phán: “Ta đã giao ước với người Ta tuyển chọn, đã thề cùng Đavít, nghĩa bộc
Ta, rằng: Dòng dõi ngươi, Ta thiết lập cho đến ngàn đời, ngai vàng ngươi, Ta
xây dựng qua muôn thế hệ.” (Tv 89:4-5) Vì yêu thương, Thiên Chúa luôn muốn
mọi điều tốt lành cho những ai tin kính Ngài, và điều gì được Ngài hứa thì sẽ
trở thành hiện thực. Chắc chắn như vậy. Do đó, niềm tin và lòng trung thành rất
quan trọng trong cuộc đời mỗi chúng ta!
Tác giả Thánh Vịnh cho biết: “Hạnh phúc thay dân nào biết ca ngợi tung hô; nhờ Thánh Nhan soi tỏ, họ
tiến lên, lạy Chúa. Nhờ được nghe danh Ngài, họ suốt ngày hớn hở; bởi vì Ngài
công chính, nên họ được hiên ngang.” (Tv 89:16-17) Thật hạnh phúc khi chúng
ta có Thiên Chúa luôn ở với chúng ta. Điều này càng rõ ràng hơn khi chúng ta
biết chắc rằng đêm nay chúng ta sẽ được đón tiếp Con Thiên Chúa trở nên giống
chúng ta về mọi lĩnh vực, chỉ trừ tội lỗi. Ngài yêu thương chúng ta quá đỗi,
đến nỗi muốn nên giống chúng ta để chia sẻ mọi thứ với chúng ta.
Quả thật là niềm hạnh phúc quá lớn, niềm vui cứ nhân
lên, vì chúng ta được làm con cái của Thiên Chúa: “Ngài chính là Thân Phụ, là Thiên Chúa con thờ, là núi đá cho con được
cứu độ!” (Tv 89:27) Đó là sự thật, đừng ngại khi chúng ta được gọi Thiên
Chúa là Cha, là Thân Phụ: Abba! Tuy nhiên, được lãnh nhận bao điều tốt lành
rồi, chúng ta không thể vô ơn, mà phải có nghĩa vụ đối với Thiên Chúa, nghĩa là
chúng ta phải quyết tâm “yêu thương Người đến muôn thuở và thành tín giữ giao
ước với Người.” (Tv 89:29) Đó là điều hoàn toàn hợp lý! Người Việt chúng ta
cũng nói rằng “ăn cây nào, rào cây nấy,” hoặc “ăn quả nhớ kẻ trồng cây.”
Thánh Phaolô cũng đã xin mọi người lưu ý: “Thiên Chúa của dân Israel đã chọn cha ông
chúng ta, đã làm cho dân này thành một dân lớn trong thời họ cư ngụ ở đất
Ai Cập, và đã giơ cánh tay mạnh mẽ của Người mà đem họ ra khỏi đó.” (Cv
13:16-17) Chúng ta là con cháu, là hậu duệ, chúng ta cũng được thừa kế gia
nghiệp của tiền nhân trong hồng ân Thiên Chúa, đặc biệt là mầu nhiệm cứu độ,
khởi đầu từ mầu nhiệm giáng sinh. Điều đó sắp được ứng nghiệm, vì không lâu
nữa, ngay đêm nay Đấng Emmanuel sẽ hóa thành nhục thể.
Hành trình Mùa Vọng của chúng ta sắp hoàn thành, hãy
cố gắng thêm chút nữa thôi. Thánh Phaolô dẫn chứng: “Sau khi truất phế vua Saun, Người đã cho ông Đavít xuất hiện làm vua
cai trị họ. Người đã làm chứng về ông rằng: Ta đã tìm được Đavít, con của Giesê,
một người đẹp lòng Ta và sẽ thi hành mọi ý muốn của Ta. Từ dòng dõi vua này,
theo lời hứa, Thiên Chúa đã đưa đến cho Israel một Đấng Cứu Độ là Đức Giêsu.
Để dọn đường cho Đức Giêsu, ông Gioan đã rao giảng kêu gọi toàn dân Israel chịu phép rửa tỏ lòng sám hối.” (Cv 13:22-24) Điều đáng lưu ý là khi sắp
hoàn thành sứ mệnh, ông Gioan đã tuyên bố: “Tôi
không phải là Đấng mà anh em tưởng đâu, nhưng kìa Đấng ấy đến sau tôi, và tôi
không đáng cởi dép cho Người.” (Cv 13:25) Sự khiêm nhường của ngôn sứ Gioan
Tẩy Giả quá tuyệt vời. Ước gì mỗi chúng ta cũng biết tự hạ như vậy, trước Thiên
Chúa và trước mọi người.
Trình thuật Mt 1:18-25 (≈ Lc 2:1-7) nói về cuộc truyền tin cho Người Công Chính Giuse. Thánh sử Mátthêu cho biết gốc tích của Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa: Đức Maria, mẹ Người, đã thành hôn với Đức Giuse. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, Đức Maria đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần.
Quả là tiếng sét đánh mang tai, một tin động trời quá
đỗi. Chắc chắn Đức Giuse cũng cảm thấy bối rối và khó xử, khổ tâm lắm, bỏ thì
thương mà vương thì tội! Vả lại, “người công chính” Giuse không muốn tố giác Nàng,
vẫn tin Nàng là một phụ nữ thánh thiện, thế nên mới định tâm bỏ Nàng cách kín
đáo, an toàn cho cả hai. Nhưng khi Đức Giuse đang toan tính thì ngủ thiếp đi.
Bỗng có sứ thần Chúa hiện đến báo mộng: “Này
Anh Giuse, con cháu Đavít, đừng ngại
đón Chị Maria về, vì người con Chị cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. Chị sẽ sinh con trai và Anh phải đặt
tên cho con trẻ là Giêsu, vì chính Người
sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ.”
Kinh Thánh cho biết rằng tất cả sự việc này đã xảy ra
để ứng nghiệm lời xưa kia Chúa phán qua miệng ngôn sứ: “Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi
tên con trẻ là Emmanuel, nghĩa là Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta.” Khi tỉnh
giấc, Đức Giuse đã làm như sứ thần Chúa dạy và vui vẻ đón vợ về nhà. Tuy là vợ
chồng nhưng họ không ăn ở với nhau. Khi Đức Maria sinh một con trai, Đức Giuse
đặt tên cho con trẻ là Giêsu, đúng như lời sứ thần báo mộng chín tháng trước.
Khi được truyền tin, Đức Maria đã cảm thấy ngại, nhưng
sứ thần Gabriel động viên: “Đừng sợ!”
Và Đức Maria đã mau mắn vâng phục Thánh Ý Thiên Chúa. Tương tự, khi biết “hung
tin” là Nàng Maria có thai, Đức Giuse đã tá hỏa tam tinh và sợ, nhưng sứ thần
lại động viên: “Đừng ngại!” Và Đức
Giuse cũng đã mau mắn vâng phục Thánh Ý Thiên Chúa.
Cuối cùng, hai Đấng đã hoàn tất Mùa Vọng khi Hài Nhi
Giêsu sinh ra tại hang đá Belem trong một đêm khuya giá lạnh, giữa tiếng ca
mừng của chư thần: “Vinh danh Thiên Chúa
trên trời – Gloria in Excelsis Deo.” (Lc 2:14)
Lạy Thiên
Chúa, xin ban thêm lòng can đảm cho chúng con, giúp chúng con biết mau mắn vâng
phục Thánh Ý Ngài trong mọi hoàn cảnh, nhất là những lúc không như ý riêng của
chúng con. Xin Đức Maria và Đức Giuse nâng đỡ chúng con khi chúng con bị hàm
oan, bị mọi người xa lánh, và xin cầu thay nguyện giúp cho chúng con luôn luôn.
Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Nhi Giêsu Kitô, Đấng cứu độ chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment