Lòng trĩu nặng chợt cũng tím như hoa
Sầu chín mọng rơi như lá mùa Thu
Kiếp hoang đàng xin cải tà quy chánh
Lạy Thiên Chúa, con khát khao nên thánh
Vậy mà sao con vẫn ngã sóng soài
Bước ngả nghiêng như đứa trẻ lên hai
Biết bao giờ con mới nên khôn lớn?
Khoảng Mùa Chay là khoảng thời gian tím
Xin giúp con biết từ bỏ chính mình
Dứt khoát ngay, dám chết cho tội tình
Để có thể đi trọn đường thập giá
Nhìn hoa tím con thấy dòng máu đỏ
Chảy ra từ Thánh Tâm Chúa Giê-su
Con muốn hiểu Tình Ngài để hết ngu
Và con cũng muốn điên như Con Chúa
TRẦM THIÊN THU
MÀU TÍM
Giao hòa với Đức Chúa Trời thành tâm
Bao năm trót dại lỡ lầm
Giờ đây sám hối bước chân trở về
Mùa Chay thay đổi lòng tà
Đừng giống tắc kè thay đổi màu thôi
Mùa Chay sắc tím tuyệt vời
Nửa buồn vì tội, nửa vui vì tình
Chúa là Cha rất chí minh
Nhưng Ngài cũng rất chí tình, từ tâm
Dù ta hoen ố bùn lầm
Thành tâm sám hối, Chúa liền thứ tha
Muôn đời tình Chúa bao la
Trọn đời cảm tạ Tình Cha nhiệm mầu
TRẦM THIÊN THU
NGÀY TÍM
Tím màu sám hối, tím ngày ăn năn
Bình minh soi sáng trần gian
Hồng ân Thiên Chúa soi hồn khiêm nhu
Con tim tan nát giày vò
Chúa thương xót, chẳng khinh chê lòng thành [1]
Lạy Thiên Chúa, Đấng công bình
Xin Ngài cứ xử phân minh ý Ngài
Nhưng nay đang giữa Mùa Chay
Xin Ngài tha thứ, nương tay, con nhờ [2]
Tay Ngài đừng có nặng đè
Đừng làm con sợ hãi gì, Chúa ơi! [3]
Tím ngày, tím cả cuộc đời
Cầu xin đại xá, tím lời ăn năn
TRẦM THIÊN THU
[1] Tv 51:19 – “Một tấm lòng tan nát giày vò, Ngài sẽ chẳng khinh
chê.”
[2] Tl 10:15 – “Chúng con đã phạm tội. Xin Ngài cứ xử với chúng
con sao cho đẹp mắt Ngài; nhưng hôm nay xin cứu chúng con.”
[3] G 13:21 – “Xin đừng để tay Ngài đè nặng lên con, và đừng làm
con kinh hoàng sợ hãi.”
Thầy bị bắt, con đây buồn thúi ruột
Thầy chết rồi, con thất vọng ê chề
Thế là hết, tan tành những ước mơ
Con lầm lũi về quê cắm câu vậy!
Ngày Thứ Sáu, ngày định mệnh hoang dại
Người ta đội cho Thầy một vòng gai
Nỗi nhức buốt theo vệt máu lăn dài
Tai ù theo lời chế nhạo, mai mỉa
Thầy quằn quại theo lằn roi độc địa
Những cái quất thẳng tay đầy căm hờn
Làn da Thầy không còn chỗ lành nguyên
Máu loang lổ, những vết thương nhầy nhụa
Người ta cười, gầm gừ như thú dữ
Không xót thương nên chẳng chút nương tay
Thầy sức kiệt, hơi tàn trong đọa đày
Nhưng ánh mắt luôn lúng liếng nhân ái
Thầy xót thương kẻ khiếp nhược, ươn ái
Cảm thông ai bỏ dép chạy thoát thân
Những lằn roi vẫn tiếp tục bất nhân
Thầy lặng lẽ cam chịu, không trách cứ
Đường gập ghềnh, vòng vo tới Núi Sọ
Không còn sức nên Thầy ngã sóng soài
Nhìn thấy Mẹ, lòng Thầy càng chua cay
Gần bên mà như ngàn trùng cách biệt
Tiếng lách cách búa, đinh, nghe rợn óc
Chân tay Thầy bị kéo giãn dọc, ngang
Tiếng búa nện vang vọng cả khu rừng
Dòng máu đỏ chảy ra thấm vào đất
Miệng khát khô, và thế là hoàn tất
Phút biệt ly, Thầy nhìn Mẹ, nhìn con
Nước mắt nào có thể còn mặn hơn?
Trời đang nắng bỗng dưng tối sầm lại
Con đấm ngực vì đốn hèn, ngu dại
Xin xót thương mà tha thứ, Thầy ơi!
Chiều hoang tím, cõi lòng con rối bời
Nhưng con tin Thầy giàu Lòng Thương Xót
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment